Một người bạn đại học của tôi vừa mua một căn nhà lớn mới.
Một người bạn khác vừa được thăng chức lên Giám đốc điều hành.
Trong nhiều năm, tôi đã so sánh bản thân với người khác.
Danh vị của họ. Thành công của họ. Vinh quang của họ.
Mỗi sự so sánh thì thầm: “Tôi đang tụt lại phía sau”.
Và thế là tôi làm việc chăm chỉ hơn, và tôi cũng được thăng chức.
Nhưng ở đỉnh cao sự nghiệp, tôi thấy mình lạc lối, chứ không hề cảm thấy mãn nguyện.
Ngày đó tôi nhận ra: bất kỳ sự so sánh nào đều là khập khiễng.
Nó cướp đi niềm vui, xóa nhòa đi những tài năng đặc thù của riêng bạn, nó khiến bạn chạy lòng vòng thay vì đi trên con đường của chính mình.
Tự lãnh đạo bắt đầu khi bạn thay đổi trọng tâm:
👉 Từ “Tôi có bằng họ không?”
👉 Thành “Tôi có đang sống đúng với chính mình không?”
Khi bạn ngừng cạnh tranh với người khác và bắt đầu lãnh đạo chính mình, một sự tự do tĩnh lặng xuất hiện. Giá trị của bạn không còn bị đem ra so sánh nữa – nó được neo giữ ở bản chất bạn là ai, chứ không phải vị trí bạn đứng.
Câu hỏi suy ngẫm dành cho bạn:
- Trong cuộc sống, bạn vẫn đang mắc kẹt ở sự so sánh nào?
- Điều gì sẽ thay đổi nếu bạn đo lường thành công bằng sự trưởng thành của chính mình, thay vì tràng pháo tay của người khác?
Sự tự nghi ngờ sẽ nói: “Bạn sẽ không bao giờ đuổi kịp”.
Sự tự lãnh đạo nói: “Bạn vốn đã đủ đầy, hãy tiếp tục phát triển”.
- Từ Self-Doubt đến Self-Leadership – Phần 5: Cái giá của hai câu chuyện
- Từ Tự Nghi Ngờ đến Tự Lãnh Đạo – Thoát Khỏi Sự So Sánh
- Vui vẻ để đi chơi cùng nhưng có phải là đồng nghiệp tốt trong công việc?
- Hội nghị Tương lai của AI tổ chức tại Việt nam
- Khi sếp né tránh trách nhiệm, ai sẽ đứng ra bảo vệ team?

EN