Tôi từng có một nhân viên báo cáo trực tiếp, trước mặt tôi lúc nào cũng gật đầu đồng ý.
Nhìn bên ngoài, em ấy rất hợp tác, chuyên nghiệp, luôn tỏ ra đồng thuận.
Nhưng khi ngồi cùng team của mình, em lại kể một câu chuyện khác — đầy phàn nàn và nghi ngờ. Kết quả là cả team trở nên bối rối: “Chúng ta nên tin vào lời nói của sếp mình, hay tin vào những gì đang được thể hiện qua hành động của cấp trên cao hơn?”
Sự mâu thuẫn ấy tạo ra hoang mang.
Hoang mang dẫn đến mất niềm tin.
Và mất niềm tin thì chắc chắn làm giảm hiệu quả làm việc.
Khoảnh khắc đó đã khiến tôi nhận ra một điều: Self-doubt thường xuất hiện qua hai câu chuyện – một câu chuyện nói lên trên (để làm hài lòng cấp trên), và một câu chuyện khác nói xuống dưới (để xả sự bức xúc).
Nhưng lãnh đạo thì không thể có hai câu chuyện.
Lãnh đạo cần một tiếng nói rõ ràng và nhất quán.
Bởi vì alignment không chỉ là “điều nên có”, mà là nền tảng của niềm tin và hiệu suất.
Self-leadership chính là dám mang một câu chuyện nhất quán đến mọi nơi — trong phòng họp, ngoài hành lang, và ở bàn làm việc với team.
Bạn đã từng chứng kiến hoặc trải qua tình huống tương tự chưa?
Bạn đã làm gì để khôi phục sự nhất quán và cải thiện hiệu suất của team?
- Khi sếp né tránh trách nhiệm, ai sẽ đứng ra bảo vệ team?
- Từ Self-Doubt đến Self-Leadership – Phần 5: Cái giá của hai câu chuyện
- Vui vẻ để đi chơi cùng nhưng có phải là đồng nghiệp tốt trong công việc?
- Hội nghị Tương lai của AI tổ chức tại Việt nam
- Từ Tự Nghi Ngờ đến Tự Lãnh Đạo – Thoát Khỏi Sự So Sánh

EN